Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Người lớn thì thật xa lạ. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Nhưng mà tôi bỏ học. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Chậc, kể ra dài phết. Thất vọng, tụt giá rồi.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Nhiều điểm rất giống tôi. Và một số lí do khác…
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.