Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Tất cả mọi người trong khán phòng này sẽ thất nghiệp. Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói.
Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Vì sự gò bó, khiên cưỡng không bao giờ giúp bạn thể hiện tốt bản thân được. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV.
Mọi người à ra vỡ lẽ. Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên.
Quý vị biết đấy, Bob rất thích chụp hình. Hãy nghĩ rằng họ cũng như bạn, và có điểm tương đồng với bạn, nên việc kiếm một đề tài để nói thì không khó chút nào! Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ.
Hãy nói rằng: Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh. Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu. Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường.
Nghị sĩ Kegauver có vẻ như thất vọng hoàn toàn về câu trả lời của Stengel, ông ngó tới ngó lui tìm một người nào khác để được nghe một câu trả lời ưng ý hơn. Ông nói rằng ông chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng. Phương pháp này giúp bạn tự tập cho mình linh hoạt hơn, và nhất là có thể sửa đổi từng cử chỉ đến ánh mắt nụ cười sao cho lịch lãm và đáng yêu nhất.
Mọi người à ra vỡ lẽ. Hãy thu hút sự chú ý của họ bằng cách nói đến những vấn đề thuộc lĩnh vực sở trường của bạn. Năm ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp sửa vào đời.
Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. - Mitchum này, anh nhận xét gì về những bộ phim do John Huston làm đạo diễn? Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.
Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?. Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Các bạn có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…?
Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến. Nhưng nếu đã ngồi yên vị ở đó rồi thì hãy nhớ lời khuyên này của tôi: Càng ít lời càng tốt. Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George.