Frederick Taylor đã chứng tỏ sự kiện đó hồi ông nghiên cứu cách tổ chức công việc trong những nhà máy luyện thép ở Bethlehem. Không, xin đừng tin vậy. Vì vậy, ba tôi sống thêm 42 năm nữa, cho đến năm 1941, thọ được 89 tuổi.
Ông ta lại hỏi đến những thư chưa đáp. Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ. Miệng tôi khô, chân tôi quỵ, tim tôi đập thình thình.
Bà thiệt là một tai nạn cho chính thân bà và cả gia đình vô phước đó nữa. Barmack đăng ở tạp chí Tâm lý báo một bài trong đó ông báo cáo vài thí nghiệm về sự mệt nhọc do buồn chán gây nên. Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa.
Cách đó trái hẳn với quy tắc hướng dẫn, vì phải xét đủ những điều kiện vật chất, xã hội, kinh tế ở chung quanh ta mới được. Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần. Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán.
Vài bạn đọc chương này chắc bĩu môi nói: "Không có gì vô lý bằng cả đoạn khuyên nên chú ý tới người khác ấy. Mà chắc chắn lời kính ta của tôi đã thấu đến Ngài, vì tình thế ngày một khả quan hơn. Tôi sưu tầm để biết Thánh kinh đã viết ra sao và bắt đầu nghi ngờ nhiều lời dạy trong đó, cùng những lý thuyết hẹp hòi của các thầy giảng ở nhà quê.
Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình. Tại Mỹ mỗi năm, số người tự tử lại nhiều hơn số người chết trong năm bệnh truyền nhiễm lan rộng nhất.
Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc. Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp.
Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn. Không biết nhờ cậy ai, tôi quay về với Thượng Đế và bắt đầu tụng niệm. Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.
Tôi thành thực tin rằng có một trí sáng suốt biết nhận chân giá trị của mỗi sự vật là nắm được bí quyết mầu nhiệm nhất để cho tâm hồn hoàn toàn bình tĩnh. Tuy vậy, người vẫn rạc đi. Ông Larwrence Jones, đứng trên đống củi, ở cổ có múi dây thòng lọng bắt đầu nói về đời ông và nhất là tự biện hộ.
Thiệt tình tôi muốn làm anh thợ giặt ở Alabana ôm cây đờn "banjo" mà khảy tưng tưng còn hơn làm chủ một công ty xe lửa hoặc một công ty thuốc hút để tới 45 tuổi, sức khỏe bị huỷ hoại đến nỗi tiều tuỵ thân hình. Hồi đó, ai hơi chỉ trích ông là ông phật ý, nổi nóng ngay. Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng".