Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Chưa có gì để không thích.
Thật ra, có gì để mất đâu. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Mấy con hổ cũng thế.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Viết là một lao động kỳ diệu. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.