Xbef

Em hàng xóm cô đơn rủ sang mây mưa

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.

    Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.

    - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Chỉ là ta đang viết. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.

    Hai chuyện này khác nhau. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.

    Hắn cũng đang không cảm nhận được. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Chẳng ai bóc lột ai cả.

    Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.

    Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Khi mà tôi lạc loài.

    Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.

    Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.

    Thế thì nổ bố đầu còn gì. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap